Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần áp đặt kỳ vọng vào thành tích học tập của con, mọi chuyện sẽ ổn. Ai ngờ, chính tôi lại vô tình đẩy con vào một thế giới cô độc và ngày càng xa lánh mình.
Bộ phim giáo dục giới tính và câu chuyện đắt giá về nuôi dạy con
Tôi tình cờ được đồng nghiệp giới thiệu bộ phim giáo dục giới tính dành cho trẻ vị thành niên “Sex Education”. Ban đầu, tôi không hề hứng thú, nghĩ rằng đây chỉ là một bộ phim xoay quanh chuyện tình dục tuổi teen và những tình huống cười ra nước mắt mà ta thường thấy trong các bộ phim học đường.
Nhưng dần dần, khi xem hết từng tập phim, tôi bắt đầu nhận ra rằng đây không chỉ là một câu chuyện về giới tính đơn thuần. Nó là một hành trình khám phá sự trưởng thành, về những rắc rối mà trẻ em và thanh thiếu niên phải đối mặt, đặc biệt là ảnh hưởng sâu sắc của môi trường gia đình đến sự phát triển của trẻ.
Con trai tôi, Kim Sơn – 16 tuổi, đang ở độ tuổi thay đổi tính cách và thường xuyên bất đồng với tôi. Tôi đã quen với những cuộc trò chuyện giữa hai cha con đều kết thúc bằng tranh cãi, khi cả hai không thể tìm được tiếng nói chung.
Tôi nghĩ đó chỉ là những biểu hiện bình thường của tuổi dậy thì, một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành. Nhưng khi xem “Sex Education”, tôi bỗng nhận ra rằng mình đã sai. Chính sự thiếu hiểu biết và thiếu kết nối thực sự giữa tôi và Kim Sơn mới là nguyên nhân khiến con thấy căng thẳng và dần trở nên xa cách.
Nhân vật Otis Milburn trong bộ phim là hình mẫu điển hình của những đứa trẻ trưởng thành trong một gia đình thiếu sự quan tâm đúng mực.
Mẹ của Otis – Jean là một chuyên gia tư vấn, nhưng trong suốt bộ phim, tôi nhận ra rằng mặc dù Jean là một người giỏi trong công việc, cô lại thiếu đi khả năng lắng nghe và kết nối cảm xúc với con trai mình. Chính điều này khiến Otis phải đối mặt với cảm giác cô đơn, thiếu thốn tình cảm, dù ở bên cạnh mẹ, người luôn bận rộn với công việc.
Một câu nói của Otis trong bộ phim đã làm tôi giật mình: “Chúng ta nghĩ rằng mình biết mọi thứ, nhưng trên thực tế, chúng ta không hề hiểu rõ những gì đang xảy ra xung quanh mình”.
Lúc đó, tôi chợt nhận ra một điều đau đớn: Là một người cha, tôi đã nghĩ rằng mình hiểu rõ con trai mình, tôi biết cách nuôi dạy và chăm sóc con, nhưng hóa ra tôi đã sai.
Tôi chưa bao giờ thực sự lắng nghe Kim Sơn, chưa dành đủ thời gian để hiểu những suy nghĩ, cảm xúc và lo lắng của con. Thay vào đó, tôi chỉ áp đặt những quy tắc và kỳ vọng của mình lên con, mà không nhận ra rằng chính điều này đang khiến con ngày càng xa lánh và cảm thấy cô đơn.
Càng ngày, Kim Sơn càng thể hiện sự chống đối mạnh mẽ. Con trở nên bướng bỉnh hơn, học hành xuống dốc và kết quả thi cử thì kém cỏi.
Những điểm số thấp khiến thầy cô và tôi đau đầu, và Kim Sơn dường như càng rút lui vào thế giới riêng. Cảm giác bất lực của tôi càng tăng lên khi không thể làm gì để giúp con thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu tôi có đang vô tình làm tổn thương Kim Sơn như cách mà Jean đã làm với Otis? Và câu trả lời mà tôi nhận ra là có. Chính tôi đã thiếu sự kết nối với con, thiếu những cuộc trò chuyện chân thành mà con cần để chia sẻ những lo âu và khó khăn trong cuộc sống.
Điều này đã khiến Kim Sơn không thể mở lòng, không thể chia sẻ những nỗi niềm sâu kín, và từ đó, mất đi sự tự tin không chỉ trong cuộc sống mà còn trong học hành.
Nhìn lại chính mình và học cách thay đổi để con được tốt hơn
Khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng mình đã đặt quá nhiều áp lực lên Kim Sơn, với những kỳ vọng về thành tích học tập và những hành vi chuẩn mực.
Mặc dù tôi luôn muốn con trở thành người giỏi giang, thành công. Nhưng tôi lại quên mất rằng, cái tôi cần là đồng hành cùng con, không phải chỉ trích con khi con không đạt được như tôi mong đợi.
Một câu nói trong phim đến từ của Jean – mẹ Otis, cũng khiến tôi phải suy ngẫm rất lâu rằng: “Chúng ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần hiểu và chấp nhận những gì không hoàn hảo trong chính mình và con cái”.
Nghe câu này, tôi nhận ra rằng việc tôi quá chú trọng vào thành tích học tập của Kim Sơn và những lời chỉ trích khi con làm sai lại vô tình khiến con cảm thấy thiếu sự ủng hộ và yêu thương. Chính sự thiếu hiểu biết và đồng cảm của tôi đã đẩy con vào một thế giới cô độc, nơi con không dám chia sẻ những khó khăn của mình.
Nhìn lại, tôi thấy mình đã sai. Việc nuôi dạy con không phải là việc tôi đứng ngoài chỉ đạo và áp đặt, mà là việc tôi phải là người bạn đồng hành, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ của con.
Cũng như Otis, Kim Sơn cần một không gian để được bày tỏ cảm xúc, không phải một người cha lúc nào cũng sẵn sàng chỉ trích hay yêu cầu con phải hoàn hảo.
Tôi bắt đầu thay đổi. Tôi không còn chỉ yêu cầu con phải học giỏi, đạt điểm cao mà bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với con, lắng nghe những tâm tư mà trước đây tôi không hề biết.
Hai cha con bắt đầu có những buổi trò chuyện thoải mái, không có sự kỳ vọng hay chỉ trích. Tôi không còn chỉ quan tâm đến điểm số hay hành vi, mà quan tâm đến cách con cảm nhận và nhìn nhận về cuộc sống xung quanh.
Và tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là con học hành hay thi cử như thế nào, mà chính là cách tôi nuôi dưỡng con qua từng cuộc trò chuyện, từng hành động nhỏ. Những khoảnh khắc kết nối đó mới thực sự giúp con trưởng thành và cảm nhận được sự yêu thương, ủng hộ từ gia đình.
Qua bộ phim “Sex Education” đã giúp tôi nhận ra rằng sự kết nối giữa cha mẹ và con cái không chỉ là việc kiểm soát hay chỉ đạo, mà là việc hiểu và chấp nhận sự không hoàn hảo của nhau.
Đôi khi, những bài học trong cuộc sống đến từ những điều giản dị nhất, những cuộc trò chuyện chân thành mà chúng ta không ngờ tới. Và qua những thay đổi trong cách tôi dạy dỗ Kim Sơn, tôi hy vọng sẽ giúp con tôi không chỉ học giỏi mà còn trở thành một người tự tin, mạnh mẽ và hạnh phúc.