Sau khi xem phim Sex Education, tôi thay đổi thái độ với con, từ trách mẹ “không hiểu gì”, con giờ nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn!


Câu nói trong phim khiến tôi lặng người.

Làm mẹ, có lẽ không ai tránh được cảm giác bị con đẩy ra xa. Tôi cũng vậy. Con gái tôi – đứa bé từng ríu rít kể tôi nghe mọi chuyện – bỗng nhiên một ngày trở nên trầm lặng, khép mình, và xa cách. Tôi hỏi gì cũng chỉ đáp cụt lủn. Có hôm tôi còn nghe con nói với bạn: “Mẹ mình thì biết gì mà nói”.

Tôi giận. Và đau. Tôi từng làm mọi thứ cho con – từ lo từng bữa ăn, từng tấm áo, đến thức đêm bên cạnh con những lần sốt cao. Tôi nghĩ: “Sao con lại hờ hững với mình như thế?”. 

Cho đến khi, trong một buổi tối lướt phim để giải khuây và chọn xem bộ phim Sex Education, tôi đã xem được một phân cảnh rất xúc động. Đó là khi nhân vật Jean Milburn, một bà mẹ – một nhà trị liệu tâm lý đưa ra lời khuyên, giống y như với trường hợp tôi đang gặp:  

Là một phụ huynh, tôi hiểu cảm giác bị con đẩy ra là rất khó chịu. Nhưng nếu bạn tự tìm hiểu về những gì đang diễn ra với con mình, điều đó có thể giúp ích rất nhiều. Điều quan trọng là cho con biết bạn yêu thương con vì chính con là ai”.

Câu nói ấy khiến tôi lặng người.

Tôi nhận ra, mình đã quá quen với việc hy sinh và cho đi, đến mức quên mất một điều đơn giản: Con tôi đang lớn lên, đang thay đổi, và đang cần một người hiểu – chứ không chỉ là một người lo.

Tôi chưa từng hỏi con: “Con đang thấy gì khó khăn? Con có muốn mẹ lắng nghe không?”. Tôi chỉ áp đặt những điều tôi nghĩ là tốt, là đúng, rồi mong con biết ơn vì điều đó.

Bài học tôi rút ra để dạy con

Từ câu nói của Jean Milburn, tôi học được một điều: Làm cha mẹ không chỉ là nuôi dưỡng, mà là học cách đồng hành – trong im lặng, trong kiên nhẫn, và trong thấu hiểu.

Tôi bắt đầu tự tìm hiểu về những điều con đang trải qua bao gồm tâm lý tuổi dậy thì, mạng xã hội, áp lực từ bạn bè… Tôi học lại cách lắng nghe – không ngắt lời, không vội khuyên răn, không ép con phải chia sẻ khi chưa sẵn sàng. Tôi học cách thể hiện tình yêu không chỉ bằng việc nấu cơm hay giặt đồ, mà bằng câu nói: “Mẹ không cần con phải hoàn hảo. Mẹ chỉ cần con biết con luôn được yêu thương, đúng như con là”. 

Con tôi dần mở lòng hơn. Không nhiều, nhưng đủ để tôi thấy ánh sáng. Con bắt đầu kể lại vài chuyện ở lớp, bắt đầu hỏi ý kiến mẹ khi gặp vấn đề. Và điều quan trọng nhất: Ánh mắt con khi nhìn tôi, không còn lảng tránh.

Làm mẹ, tôi không mong mình là người bạn thân nhất của con. Nhưng tôi mong mình là người mà con nghĩ đến đầu tiên khi con cần ai đó để tựa vào – mà không sợ bị phán xét, không cần phải giải thích quá nhiều.

Nếu bạn, như tôi, từng cảm thấy con đang xa mình, đừng vội trách. Hãy học cách gần lại theo cách mà con cần, chứ không phải theo cách mà bạn từng biết.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *