Câu nói lạnh tanh của chồng khi mẹ vợ nằm viện khiến tôi quyết “trả đũa”, ai ngờ thu kết quả mỹ mãn


Vào 1 ngày u ám, tôi nhận được điện thoại báo mẹ chồng té ngã, tôi đã học được “triết lý” của chồng.

Hôm đó, tôi đang họp video với khách hàng thì điện thoại bắt đầu rung bần bật. Bác Then, hàng xóm của tôi, gửi một chuỗi tin nhắn thoại kèm theo tiếng ồn ào ở chợ: “Phương à! Mẹ cháu vừa ngã, chân phải không biết có gãy không, mọi người đưa vào viện rồi”.

Tay tôi run lên khi cầm điện thoại, hình ảnh khách hàng trên màn hình mờ dần như bị nhiễu. Đúng lúc đó, Kiên đi vào với ly cà phê trên tay. Tôi kể cho anh ấy nghe và anh ấy từ tốn nhấp một ngụm cà phê hỏi: “Chắc phải nhập viện nhỉ?”.

“Có khi phải phẫu thuật rồi”, tôi lo lắng quay cuồng, gãy chân thì rất lâu mới có thể đi lại được.

Kiên đặt ly cà phê xuống bàn một cách mạnh bạo, nước bắn ra vài giọt: “Thuê người chăm sóc đắt lắm, em trai em vẫn thất nghiệp đúng không? Gọi cậu ấy về chăm mẹ đi” . Anh ta nói một cách nhẹ nhàng, như thể bảo người khác nghỉ việc để chăm sóc người thân cũng giống như mua một cây cải bắp vậy.

Lúc đó, em trai tôi mới nghỉ việc chỗ cũ, hàng ngày gửi hai ba chục bản CV, quầng mắt còn to hơn cả quả trứng. Nhưng khi tôi gọi điện cho cậu ấy với bộ dạng lúng túng, Dương không nói hai lời: “Chị gửi em địa chỉ bệnh viện, emsẽ mua vé về ngay bây giờ”.

Tuần đó, mỗi ngày sau giờ tan sở tôi đều vội vã đến bệnh viện. Một đêm, tôi bắt gặp Dương đang ngồi bần thần trong lối thoát hiểm, bên cạnh là tờ giấy A4. Cậu ấy run run nhìn lên dòng chữ “Em rất phù hợp với vị trí này nhưng anh rất tiếc…” và nói với tôi: ” Hôm nay lại bị hủy một cuộc phỏng vấn nữa, họ không chấp nhận phỏng vấn online”.

Trên giường bệnh, mẹ tôi vẫn càu nhàu: “Con còn đổ nước tiểu ra ngoài nữa, sau này làm sao cưới được vợ?”. Dương chỉ cúi đầu gọt táo, vỏ táo đứt thành bảy tám mảnh. Tôi đứng ở cửa mà nước mắt cứ chảy, còn Kiên lại nhắn tin mỉa mai: “Cũng tốt mà, cơ hội cho nó báo hiếu”.

Năm năm sau…

Vào 1 ngày u ám, tôi nhận được điện thoại báo mẹ chồng té ngã, tôi đã học được “triết lý” của chồng.

“Bị xe điện đụng, gãy xương nghiêm trọng”, Kiên hét lên qua điện thoại. Tôi ung dung nhét tất vào máy giặt: ” Cái Thanh chẳng phải đang nghỉ phép sao?” . Em gái anh ấy đang trong thời kì chuyển đổi công việc nên xin nghỉ phép không lương.

Câu nói lạnh tanh của chồng khi mẹ vợ nằm viện khiến tôi quyết "trả đũa", ai ngờ thu kết quả mỹ mãn- Ảnh 2.

Tranh minh họa

Tôi vẫn vào viện với mẹ chồng nhưng tôi muốn cho Kiên 1 bài học, tôi nhất định không chịu ở lại, chỉ cơm nước chạy ra chạy vào bệnh viện thôi.

“Em bị làm sao vậy!”, Kiên tức giận đến nỗi giọng nứt ra, anh ra lệnh cho tôi: “Em xin nghỉ đi, chiều mang quần áo vào đây ở với mẹ”.

Tôi cắt lời anh ấy: “Năm xưa anh bảo ‘chăm sóc người thân là điều nên làm’, câu này tôi ghi âm đây này” . Tôi mở file lưu từ 5 năm trước, giọng nói của anh ấy đề nghị em trai tôi nghỉ việc vang dội trong phòng khách.

Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn chồng hấp tấp, nhớ lại cuộc điện thoại công ty X từ chối em mình.

Cuối cùng Kiên cắn răng xin nghỉ phép. Khi tôi đến bệnh viện mang cơm, tôi vừa lúc nhìn thấy anh ấy bị y tá mắng: “Đã bảo không được lật người như thế, anh tập trung vào đi” . Người đàn ông hơn 40 tuổi rụt cổ chịu mắng, trong tay vẫn cầm chiếc bô.

Cảnh tượng này quen thuộc quá, 5 năm trước em trai tôi cũng từng bị mắng trên tầng này. Lúc đó y tá hỏi: “Người nhà bệnh nhân ở giường 22 đâu…” , Kiên đứng ngay đó nhưng bỏ đi nghe điện thoại rồi càu nhàu vì em vợ đi vệ sinh lâu.

Giờ đây, điện thoại của chồng tôi đầy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn trong nhóm công ty đã lên đến 99+. Khi tôi đưa cho anh ấy khăn giấy ướt, tôi bất ngờ thấy tóc mai của anh đã bạc, tay anh lóng ngóng hơn cả lúc tôi mới sinh con lần đầu.

Đêm mưa gió, vợ chồng trung niên cuối cùng đã nói ra những lời không dám nói với nhau trong 10 năm qua…

Gió ngoài trời rít mạnh, Kiên lướt điện thoại hỏi tôi: “Năm xưa có phải cậu Dương bỏ lỡ cuộc phỏng vấn với tập đoàn X không, giờ nó lớn mạnh quá, kể cũng phí!” . Tay tôi cầm dao gọt táo bỗng trượt, vỏ táo lại đứt.

Hóa ra Dương đã nói về chuyện này lúc say rượu, nói rằng vị trí đó có mức lương khoảng 30 triệu, có cơ hội sang nước ngoài học nâng cao. Rõ ràng thằng bé không nhất thiết phải vượt 2 nghìn km về chăm mẹ nếu Kiên nói 1 câu: “Mẹ bị nhẹ, có anh chị đây rồi, yên tâm”.

Tôi nhét quả táo vào tay chồng: “Có cháu ngoại đến nơi rồi mà anh vẫn vô tri lắm”.

Ngày gia đình tụ họp, ông anh rể quý hóa chủ động mời rượu em vợ, Kiên tuyên bố: “Trong đó dễ phát triển hơn thì cậu cứ ở hẳn không phải lo ngoài này đâu. Mẹ đã có anh chị và các cháu. Mẹ khỏe thì cậu đón mẹ vào chơi mấy tháng cho đổi không khí”.

Tuần trước mẹ tôi bị đau lưng, Kiên đã lái xe đưa bà đi khám, ngồi chờ, làm các xét nghiệm kiểm tra sức khỏe tổng quát cả ngày trời. Trên đường về còn nói với mẹ tôi: “Mẹ đừng lo, tuổi mẹ giờ phải nghỉ ngơi an dưỡng, cần gì nói với vợ con”.

Các chị em ạ, cuộc sống gia đình giống như nấu cháo trong nồi vậy, luôn có lúc hạt gạo dính vào đáy nồi. Đừng vội vàng nhấc nồi lên, hãy dùng muỗng gỗ từ từ khuấy. Những mẩu xương cọ vào răng ngày nào, có thể sau khi ninh kỹ lại trở thành tinh túy cung cấp canxi. Hãy nhớ, người yêu thương bạn sẽ tự nhiên biết yêu thương người thân bạn theo cách họ muốn. Như người đàn ông trong nhà tôi, giờ đây khi xoa bóp lưng cho mẹ vợ, tay nghề còn chuyên nghiệp hơn cả những người mát-xa chuyên nghiệp đấy!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *